NGỌC KINH QUYỂN III
THIÊN KHAI HUỲNH ĐẠO
ĐINH MÙI 1967
KHOÁN THI:
Ngọc tòa Ngọc chói Ngọc tòa minh
Kinh đạo Kinh thiên Kinh đạo kinh
Quyển quặc Quyển tri Quyển quặc lý
Ba phen Ba lượt Ba phen trình
Ngọc dồi Ngọc chuốc Ngọc tồn ngọc
Hoàng trau Hoàng luyện Hoàng tại đình
Thượng thiên Thượng hạ Thượng thiên giữ
Đế ngự Đế trao Đế ngự gìn.
BÁT CÚ LIÊN HƯỜN:
Gìn Đạo lập thân có tại trần
Giữ hòa làm quý để an dân
Giờ thiên sắp điểm chờ con định
Phút địa hoát khai đợi trẻ cần
Vó Ngựa đường dài thay hẳn nghĩa
Bước Dê dậm vắn đổi tòan nhân
Nào con trung hiếu rành thông đạo
Khá tỉnh cho mau giấc mộng thần.
@
Thần, Thánh, Phật, Tiên đã xuống rồi
Chỉ chờ giờ phút đúng đi đôi
Giang sơn đất Việt luôn tài đắp
Đất nước nhà Nam sẵn đức bồi
Ngón xảo dương trần gần nước chảy
Điêu ngoa tại thế gẩm bèo trôi
Khác chi một giấc hoàng lương mộng
Sụp đổ năm châu có mấy hồi.
@
Hồi chuông cảnh giác rạt rào kêu
Nhưng bị chúng sanh đã bỏ liều
Chẳng sợ bão bùng khi buổi sớm
Không lo sấm sét lúc ban chiều
Đau lòng Trời Đất lời khuyên nhủ
Xót dạ Phật Tiên tiếng gợi khêu
Hàng ngũ đạo tâm lầm kế quỉ
Đó là có thật phủ phàng xiêu.
@
Xiêu vẹo bức màn của thế dương
Biết rằng Trời sẳn tấm lòng thương
Ngàn tai địa ngục lo xâu xé
Muôn nạn phàm phu liệu chiến trường
Xương trắng như non con đã rõ
Máu hồng tợ biển trẻ đâu tường
Ý Thầy con chẳng xem là đúng
Tâm trẻ hố rồi việc chủ trương.
@
Chủ trương phàm tục đã thành công
Là bởi đắn đo những cõi lòng
Muốn thoát hiềm vì thân cá chậu
Mong ra ngặt bởi phận chim lồng
Than trời cho mấy rồi đâu có
Trách đất thiệt nhiều rớt cũng không
Lặn hụp biển mê tê tái đợi
Xuống lên sông khổ gẫm hoài trông.
@
Trông đợi lợi danh chốn cõi nhơ
Lại còn bừa bãi việc thiên cơ
Lên non đọc được đôi dòng phú
Xuống biển thuộc làu ít vần thơ
Tưởng được thành Tiên nâng bạch phướng
Hay là đắc Thánh đở huỳnh cờ
Nào ngờ tư tưởng không rời tục
Đã có nhưng mà có bợn nhơ.
@
Bợn nhơ thành đạo tạo công đầu
Ai dám đưa ra lý diệu mầu
Nếu chẳng hạ sanh tài Gia Các
Hay là trổ mặt chí Minh Châu
Hò Nam kỳ chót phơi gan óc
Hẹn Việt giờ tam trải mật đầu
Thiện nghiệp sẳn dành quanh sử để
Dương đồ thành tựu nhứt nhơn thâu.
@
Thâu thập thế gian lại nhứt gia
Hồi chuông cảnh tỉnh nước dân hòa
Tam kỳ mở cửa chào Di Lạc
Nhị kết gài then đón Thích Ca
Tam Giáo nhứt đảnh dành Thái Thượng
Tứ Minh thập chánh để Linh Tòa
Vô thần lấp lửng khoe mình đạo
Bá Giám đem hồn xuống Giới Ba.
@
Ba mươi sáu đạo tạo trần cơ
Thập nhị khai thiên hóa thánh cờ
Ruộng Thuấn trâu cày, dâu trổ lá
Điền Nghiêu rồng cấy, nhả tầm tơ
Võ Vương bạch ngự Long Châu bến
Ân Thọ hắc yên phụng xuất bờ
Bốn trấn chư hầu thâu bể mạnh
Tám trăm nho ấp lãnh thiên thơ
@
Thiên thơ xuống thế gặp đời phiêu
Dầu đủ kiến văn lắm, thật nhiều
Kẻ đạo vô tình không xét thật
Người tu bất ý chẳng tường siêu
Sông sâu rẽ nước thăm ngư phủ
Núi thẳm đốn cây viếng lão tiều
Để biết thăng trầm tâm chí sĩ
Mời về góp mặt khắp quần liêu.
@
Liên hườn bát cú đủ mười hai
Thượng Đế vì thương cảnh đọa đày
Bút sắt giáng trần tân cựu mở
Gan đồng xuống thế lập Thiên Khai
Quyển Ba Kinh Ngọc không rời chí
Sách Đạo Minh Châu há bất tài
Ban bực chơn nhơn sơn thủy khấp
Cờ vàng vang bóng phủ Đồng Nai.
LIỄN ĐỐI LIỄN Ngọc Kinh Quyển Ba:
"Ngọc chói sơn lâm, thánh nhơn hữu tầm, báu ngọc tồn nguyên, ngọc tam thiên ngọc. Kinh lòa thủy thổ, đức sanh chí kiếm, châu hoàn tại bản, kinh ngũ thế kinh."
Linh văn Ngọc Kinh kỳ ba… y kỳ Thầy xuất minh để truyền cho nhân gian, hầu thấy rõ câu: Vô Vi bất nhị ngôn, vô vi lịnh. Đã thuyết thì hành, có danh có thật, không có những tánh cách như đâu đâu. Vậy Thầy ban truyền cho Đài Bửu Điện tùy nghi sử dụng cho đúng nơi đúng chỗ. Ban hành thật đúng theo danh dự và đạo đức. Chẳng nên bừa bãi như 2 quyển I,II thì có tổn thương cho nền Đại Đạo. Nếu không có bực biết sử dụng của báu thì quyết giữ cho đến khi nào có bực biết dùng mới trao ra.
Tý thời, ngày 25 tháng 6 Đinh Mùi (1967)
Nguyên Lịnh Sắc Vô Vi Chưởng Giáo
Thượng Đế.
THI BÀI:
Đời có NGỌC không người tầm ngọc
Đạo không KINH có óc kiếm kinh
Thế gian QUYỂN quặc vô tình
Trần ai BA cuộc chọn linh giáng phàm
Thiên lý NGỌC hòa chan chói lọi
Muôn trùng HOÀNG tiếng gọi thiêng liêng
Hoàn cầu THƯỢNG chí công riêng
Thầm khai ĐẾ đạo, Rồng Tiên hưởng phần
Ban CHÁNH GIÁO cứu dân cứu nước
Tặng CHƠN CHỦ cường nhược phân rành
Ước rằng HOÀN lại bạch thanh
Cho đời CẦU tiến thi hành nghĩa nhân.
Ngọc Kinh sẵn tinh thần bất diệt
Hằng giúp đời rõ biết khúc quanh
Hàn ngay thương vết mạnh lành
Nêu cao Chủ Nghĩa Vô Tranh thế thời.
Đã tuyên bố một lời, Thượng Đế
Quyết xuống trần cứu thế kỳ ba
Phơi bày chí đức vị tha
Công bình bác ái đem ra khỏa lòng.
Trời khai đạo hóa hoằng vạn chủng
Đất mở mang chung hưởng khắp cùng
Phật hằng đem kiết đổi hung
Thánh Tiên thực hiện cần dùng chúng sanh.
Ngọc Kinh nếu người hành đúng lúc
Thì tức thời hết đục ra trong
Ngọc Kinh là những lý đồng
Thật là báu sách ngoài vòng bợn nhơ.
Ngọc Kinh xuất thành cơ Quốc Đạo
Ngọc Kinh ra gặp bão lan tràn
Ngọc Kinh xoa dịu bạo tàn
Ngọc Kinh xuất xứ thiên đàng điển lai.
Hỡi con trẻ, rõ hay THIÊN ĐẠO
Là của Trời nhằm tạo Phật Tiên
Các con nghiên cứu hão huyền
Bao giờ mới thấy chơn truyền Ngọc Hư.
Được may mắn làm người tại thế
Hữu căn tiền ân huệ biết bao
Muốn cho toàn hảo về sau
Con tua thấy trước cho mau mới là.
Nếu các con là nhà triết học
Lẽ tức nhiên nhờ óc tinh hoa
Trong nguồn triết lý đưa ra
Uyên thâm thời đợi xứng là tinh quân.
Đã thấy rõ nhơn quần xã hội
Đã nghe rành bao nỗi âu lo
Cũng nên nhớ lại hẹn hò
Sông mê có bát nhã đò chờ con.
Nơi tâm não vẫn còn giáng ngọc
Chốn lương tri sẵn óc châu vàng
Tại trần luân có Tiên bang
Sao con thờ thẩn bên đàng ngược xuôi.
Sanh tại thế rõ mùi cay đắng
Sống nơi trần ngọt mặn lắm phen
Nếu con không phải bực hèn
Khá tua chấm dứt đua chen thói thường.
Nơi Dủ Lý, Văn Vương tạm ẩn
Đất Tây Kỳ hưng vận nhà Châu
Tuy nhiên vũ trụ một bầu
Có thanh có trược hoàn cầu chuyển luân.
Trước dương thế, nếm từng rượu thánh
Sau trần gian, cạn cảnh cờ tiên
Nhờ tâm Thuấn mới vui điền
Cậy vào bực trí, biết hiền nhường ngôi.
Ẩn Sằn Giả chỉ tôi Y Doãn
Núi Bàn Khê tường hản Khương Công
Những người xây dựng non sông
Thấm nhuần hồ thủy tang bồng trải qua.
Tai lóng được tiếng gà eo óc
Mắt thấy rành mới đọc kinh luân
Những trang tiết tháo siêu quần
Phải chăng vì đã thấm nhuần đức ân.
Thầy gọi con đời gần đến mức
Đạo luôn luôn qui bực hiền nhơn
Quây về một mối chánh chơn
Thành công thế hệ lấp hờn khắp nơi.
Là danh nghĩa của Trời của Phật
Chớ phàm phu mất chất thuần lương
Chiến trường thăm viếng ngũ phương
Chỉ là đem cảnh máu xương phơi bày.
Đường vạn nẻo chỉ ngay một mối
Nỡ lòng nào từ chối sang ngang
Đắng cay con cũng thở than
Ngọt ngon đời vẫn hoang mang e dè.
Thầy nào khác thân ghe chở khẳm
Chẳng chối từ lướt dặm trùng dương
Thương con con phủ nhận thương
Chỉ còn có cách đoạn trường tỏ phân.
Ngọc Kinh ba giáng trần lần chót
[Ngọc Kinh ở đây còn hàm ý chỉ vào Ngọc Đế, hóa thân lần thứ ba, trên đất nước VN, là lần chót]
Đường Thiên Khai nhỏ giọt cam lồ
Ngọc Hoàng Thượng Đế Thầy phô
Phật Vương mới có cơ đồ kỳ ba.
[hàm ý nói Phật Vương chính là Ngọc Đế hóa thân xuống thế tá danh Di Lạc]
Thiên hòa thế thời chào nhơn loại
Đạo thuận nhơn lợi cải cách dân
Nhơn tâm hòa ý cao thâm
Tầm ty địa xuất Nam mầm Lạc Long.
Ý lý dụng quay tâm toàn diện
Sách lược khai xây kiểng hoàn toàn
Dân lành chứng kiến vẽ vang
Thiên Cơ hiện xuống tường quang trùng trùng.
Sẽ đem lại một vùng bất chiến
Cứu nhơn hiền thực hiện thiêng liêng
Chúng sanh toàn giải mộng phiền
Đồng chung thấy rõ Phật Tiên hữu hình.
Nếu chẳng vậy niềm tin tan rã
Nếu không tròn tan rã cơ thâm
Còn gì danh dự muôn năm
Phật Trời dối thế truy tầm làm chi?
Dương thế bảo vô vi là giả
Chúng sanh cho là bả lợi danh
Đạo như đường lối cạnh tranh
Như non tuyết phủ như gành sóng leo.
Như dòng nước cánh bèo xuôi ngược
Như sườn non lũ lượt chim chiều
Khác chi chất nhựa đôi giày
Vô thần luận giải Phật Tiên mơ hồ.
Ngọc Kinh chẳng khác đôi giày vụn
Có hay chi, có đúng chi chi
Nào đâu hơn kém Uất Trì
Giảo Kim nói láo có gì đáng nghe.
Muốn chiếu tướng nhờ xe cập cổ
Cần bí ngay pháo vổ tượng đầu
Ngựa hoành đá sĩ đúng câu
Tướng ra kỵ chốt lưởng đầu thọ nguy.
Hỡi các con có chi gọi khó
Khó là vì chưa rõ thạnh suy
Nếu con nhìn tận thế thì
Trước làm Hàn Tín khéo tùy nhơn tâm.
Có thiên nghiệp còn lầm thế nghiệp
Con Cao Đài húng hiếp chí tôn
Con luôn chống chế Phật môn
Lại đòi cho được Thế Tôn bao giờ?
Con còn bé đợi chờ con lớn
Khi đủ khôn đùa bởn lại Thầy
Quên rằng hồi nhỏ dại ngây
Các điều khờ khạo như vầy ai lo?
Khi đủ trí con cho mình giỏi
Lúc thiểu tâm học hỏi ở ai?
Ngày nay là bực hữu tài
Con tua nhớ lại bao ngày trước kia.
Đạo gặp buổi chia lìa toàn diện
Đời nhằm cơn nguy biến khôn lường
Khác nào điếm cỏ cầu sương
Quốc dân hữu sự, quê hương điêu tàn.
Ngọc Kinh với con đàng hữu lộ
Dốc đem kim hòa cổ cho tròn
Một là nâng đở nước non
Hai là nhắc nhở cháu con Lạc Hồng
Ba xây dựng gương trông thế hệ
Bốn làm cho bốn bể phục tùng
Năm cho đời thấy kiết hung
Sáu nêu chính nghĩa Cửu Trùng hiệp Thiên
Bảy hòa hiệp nhơn hiền một mối
Tám lập thành đại hội Long Hoa
Chín tròn ý nghĩa vị tha
Mười đem bác ái lại nhà từ bi. [Hòa hợp tôn giáo, Chúa-Phật một nhà]
Mỹ Nga sợ gặp kỳ đại chiến
Cố tránh nhưng câu chuyện mãi vương
Gập gềnh tiền tuyến nhiểu nhương
Đảo xuyên ý nghĩa hậu phương kéo dài.
Nga ngán ngẩm trong ngoài nội thể
Việc chư hầu chậm trể khó khăn
Nhưng Nga còn phải lo rằng
Ván bài thế giới lại găng thêm nhiều.
Nga nêu ra các điều chiến lạnh [cold-war]
Song chư hầu có tánh nóng rang
Tất nhiên có tới không đàng
Muốn lui chẳng lối bốc càng [bậy] phỏng tay.
Chia ba khối độc tài ngầm ngấm
Sẽ có ngày ướt đẩm máu xương
Chủ quan còn có lập trường
Ăn sâu lý tưởng đo lường thời cơ.
Còn một khối Nga chờ thuận tiện
Xuất lộ đầu sẽ tiến thân danh
Đó là Trời đã sẵn dành
Đừng phô lực lượng bất thành nay mai.
Lằn Sô Viết đổi thay đa chủ
Mức Nga Hoàng phủ dụ sâu thâm
Nước Nga ba khối mật hành
Hai chìm một nổi dựng thành tới đây.
Hiệp Chủng Quốc sum vầy ý thức
Hợp trợ quân lãnh vực tiền đồn
Chung cùng sử dụng chuyên môn
Nhưng không khỏi cảnh thúc dồn tới đây.
Mỹ lo ngại đủ đầy các lẻ
Khó ngăn ngừa chia rẻ chư bang
Đông Tây Nam Bắc tràn sang
Lớn ròng con nước ngụy trang vơi đầy.
Mỹ vẫn biết Đức đây Nhựt đó
Cũng hiểu rành Pháp nọ Anh kia
Vô tình Mỹ chịu làm bia
Để cho chư quốc giờ khuya nhấm mình.
Cơ Trời định thinh thinh ai rõ
Pháp chuyển luân sẽ có nào không
Thế nhơn đẩm thấm máu hồng
Để rồi xây lại Đại Đồng Nhơn Sinh.
Gom lá rụng lại nhành chung cội
Góp bón phân thay đổi sắc màu
Xinh tươi là việc về sau
Thế gian vạn nhẫn thiên lao mới tròn.
Ngọc Kinh với nước non khắn khít
Quyển thứ ba viết lịch trình bày [chương trình "chuyển thế"]
Trời khuya ác ngậm non đoài
Nhô cao bóng NGỌC tỏ bày thiên văn.
CHÚA TRỜI ngại Sa Tăng lấp ló
Nên đã nhiều bày tỏ con chiên
CHÚA luôn luôn nhận thảm phiền
Nhượng nơi vui vẻ cho an dân lành.
CHÚA muốn sớm hoàn thành sứ mạng
Nhưng phải tùy căn bản phó giao
Bao lần ngọc chuốc vàng trau
Song con của Chúa ai nào lãnh khai!!
Thíc Ca nhị, Đương Lai tam cuộc,
Đã vẹn toàn ngọn đuốc siêu sinh
Cứu đời trông sấm tam thinh
Lập trường cho đạo mối tình thâm niên.
THẦY giáng bút ngoài quyền NGỌC ĐẾ
Nẻo nhân từ nào nệ ghét thương
THẦY đây là NHẪN tấm gương
Cho con thành đạo nhất phương Nam trào.
Con thừa lịnh chia nhau xuống thế
Thọ sắc văn lấp bể trầm luân
Khi đi hớn hở vui mừng
Sao nay thờ thẩn cầm chừng chớ ai?!
Hay chờ đợi họa tai mang lại?
Chờ Phật Vương ra bãi trường qui?
Thương con con lại dể khi
Ngọc Kinh Thầy hỏi muốn gì nữa con?!
Mặt trời mọc tuyết còn tan rã
Trăng chiếu vào cây ngã đá bay
Tài chi những lũ lang sài
Xá gì thời loạn cân đai nhộn nhàng.
Con chỉ ngó nơi hoàn cảnh tại
Con há tường nhân loại tương lai
Tiếc chi danh lợi bề ngoài
Nơi trong con có thiên tài lo chi.
Con muốn biết thạnh suy bỉ thới
Cố cố tường món lợi trường niên
Khá tua dung nạp sĩ hiền
Từ nơi thiên ý nối liền Thế Tôn.
Muốn được xác thì hồn phải giữ
Lo cho tròn danh dự thiên phong
Luôn luôn kềm hãm tấm lòng
Có thiêng liêng giúp tiến thần nào sai.
Nga liếc Mỹ ai ai cũng rõ
Mỹ nhìn Nga như ngó chừng nhau
Nửa cân tám lạng khác nào
Trắng thì phải bớt đỏ hao như thường.
Đã có Giáo thì Lương há chẳng
Một đàng lo đàng lắng cho mình
E rằng sấm nổ vang thinh
Lôi oanh chớp nhoáng quên gìn sắc không.
Con đường đạo ngược dòng bến đỗ
Đò Bắc Nam bộ bộ lại qua
Làm cho hành khách thiết tha
Lái lèo đã hỏng tha ma ghé vào.
Chi bằng thật tương rau chia sớt
Để đạo đời được bớt đau thương
Xóa nhòa giấc mộng thê lương
Rõ câu bất chiến quê hương Tiên Rồng.
Hàn gắng lại Nam Tông Bắc Tổ
Lấp sông Gianh lập lộ bình thanh
Bắc Nam Trung một giống lành
Hòa chung nếp sống vẹn danh Lạc Hồng.
Mỹ Nga định tranh Đông Tây kích
Chư quốc lo vô địch hoàn cầu
Chư bang rốt cuộc về đâu?
Cũng như nhơn loại đáo đầu nơi nao?
Phải về với nhân nào quả nấy
Sẽ về cùng chỗ thấy thâm tâm
Về nơi đúng chỗ sai lầm
Mỗi người mỗi chỗ thăng trầm nhục vinh.
Đời cố ý vô tình đeo đẳng
Bả lợi quyền mang nặng bấy lâu
Dở dang giấc mộng công hầu
Năm Thân cầu gió tại lầu Đông Thiên.
Lãm nhị Kiều oan khiên Tào Tháo
Thức tam huê Tề, Triệu, Yên, Tần
Ngụy, Hàn, Sở lại qua phân
Trao tay nhà Hớn định phần Tấn bang.
Gió Đông Mùi đại bàng cất cánh
Mưa Thu dồn tuyết lạnh trùm bao
Nắng chan sương phủ ba đào
Nước tuôn sóng vỗ như chào đời suy.
Thế gian gặp thời kỳ liên đới
Đã buộc nhau như sợi xích thằng [globalization, internet]
Nhìn lên đã khuất vầng trăng
Bức tranh vân cẩu xung xăng kéo dài.
Việc như thế chưa ai nhìn nhận
Điều như vầy mà vẫn còn mê
Xổ chuồng tung nhảy con Dê
Loạn rừng chú Khỉ não nề nhó nhăn.
Cửa Đạo bế thứ tầng đã chấp [bế các cơ Đạo hiện hữu]
Nền Đức khai ai lập cơ đồ [khai nền Thánh Đức Tân Dân]
Đào sâu cho mấy mã mồ
Chôn vùi những hạng mưu mô tham tàn.
Ai dám nhận cơ bần Hàn Tín
Như Tử Nha nào tính giàu sang
Bao la cõi tạm dinh thoàn
Sẵn son bôi má đủ vàng đeo tay.
Ngọc Kinh với điển bài dốt nát
Thầy Ngọc Hoàng khai thác lối riêng
Tả ra bốn quyển lưu truyền [đến nay chỉ mới có ba quyển]
Cho hàng trí thức diệu huyền có không.
Chỉnh điểm qui thiên phong nam nữ
Phải buộc lòng Thầy giữ tinh quân
Xóa bôi những vết ớt gừng
Lọc lừa cho được tượng trưng thay Trời.
Đạo đổi lối thì đời thay cuộc
Cậy tay phàm cầm đuốc sáng soi
["người cầm đuốc" của cơ Thánh Đức là một người "bằng xương bằng thịt", không phải là một "đấng vô hình" trên Thiên Thượng. "Đạo sẽ đổi lối" từ "một đấng vô vi cầm đuốc" (như Cao Đài hay Thiên Khai Huỳnh Đạo) sang qua "cậy tay phàm".]
Soi chung Hồng Lạc giống nòi
Rọi Rồng Tiên trước hầu noi đức tài.
Vàng vô lửa há phai thật chất
Ngọc lấp vùi nào mất sạch trong
Tân thơ Mạnh Đức tuy rồng
A Man tự phụ Trương Tòng đọc suông.
Nếu chẳng có những luồng đại điển
Thì bao giờ có chuyện thông minh
Thế gian mãi ngó hữu hình
Đành quên đi những công trình vô vi.
Thương con chung vô vi Thầy chỉ
Xót thế gian cạn lý sâu huyền
Phó cho Di Lạc thay Thiên ["xác phàm cầm đuốc" đó chính là Ngài Di Lạc]
Đem mầm Thánh Đức xuống miền trần ai.[là đấng Chuyển Thế Thiên Tôn]
Đào luyện gánh tam khai tứ chuyển
Chọn cung Ly xây kiểng tường hưng [tại miền nam Việt Nam]
Năm châu khói lửa tưng bừng
Việt Nam bất chiến Đạo vang hòa bình.
Khuyên bảo con mối tình nhân loại
Chỉ cách dùng thật ngãi thật nhân
Mới mang kết quả tại trần
Long Hoa có mặt Phong Thần chẳng tên.
Có như thế mới nên đạo đức
Được như vầy xứng bực tinh quân
Con đừng sấp mặt xoay lưng
Ắt cao chí cả đở nâng sơn hà.
Thầy muốn thấy chung nhà hòa thuận
Thầy ước ao xây dựng đúng nơi
Để không uổng tiếng con Trời
Không ngoài cháu Phật hưởng thời Thánh Tiên.
Thuần phong sẳn ba giềng năm mối [tam giáo ngũ chi]
Mỹ tục rành mới nổi danh cao
Chữ THƯƠNG là ĐẠO, gắng trao!
Có chi mà đổi sắc màu trắng đen.
Con muốn nhận tiếng khen chẳng thật
Của quỷ ma vật chất đủ đầy
Là con hiểu sái ý Thầy
Làm Cha tự lánh làm Thầy phải xa.
Lời Thầy dứt tiếng gà giọng trổi
Đêm tàn canh ngừng vội bút nghiên
Quyển ba Kinh Ngọc Thầy truyền
Thật là khoán hậu vô tiền đó con.
Sau này được nước non minh bạch
Thì rõ ràng chính sách siêu nhiên
Con ơi chớ phụ căn tiền
Căn tiền đã phụ khó yên ngươn thần.
Kết thúc Thầy đằng vân lui điển
Còn Phật Tiên thực hiện quyển ba
Cạn lời bạch điển lui ra
Ngọc Hoàng Thượng Đế lần xa bút thần.
ĐÊM 29 THÁNG 5 NĂM ĐINH MÙI
ĐÊM 6 THÁNG 7 NĂM 1967
BÁT CÚ LIÊN HƯỜN:
Nam Phương HỒNG lục trổ sen lành
Việt thổ QUÂN vàng sắc bạch thanh
Vó ngựa THƯỢNG qua cơn chuyển tuyển
Chơn dê TỔ lại buổi qui thành
Tuyết sơn GIÁO đạo tồn tâm vị
Hồ thỉ CHỦ nhơn tại chí danh
Nhị đổi TAM khai lai tiết đế
Tròn gương THANH sử đáo gương lành.
@
Lành thay giờ chót tất dời cơ [dời cơ Thánh Đức Tân Dân]
Chánh đại quang minh cả bến bờ
Thẳng lối năm châu thâu báu sách
Ngay đường bốn biển đoạt huỳnh cờ
Kê vàng trổi giọng bình minh phú [đến đầu năm Dậu khai cơ xxx]
Thỏ bạc ló hơi sáng lạng thơ [đến đầu năm Dậu khai cơ xxx]
Kinh Ngọc Quyển Ba ra đúng lúc
Năm Mùi là một đợi trông chờ.
@
Trông chờ Tiên Phật đến Lư Bồng
Phá trận mê hồn tạnh gió giông
Đón tiếp chúng sanh lành mỹ tục
Rước đưa bá tánh vạn thuần phong
Châu Du ngược gió tan gan sắt
Gia Các thuận mưu tựu óc đồng
Giá ngự Thúc Hoàng giang tả ước
Kinh Tương Ngô Quốc Thục Trung mông.
TẢN VĂN:
Đạo là một phương pháp nêu cao hai chữ TỪ BI gốc để chuẩn thằng cho ngươn tái tạo kỳ ba. Vì vậy mà biết bao nhiêu lần khó nhọc cho các đấng thiêng liêng xây dựng đủ mọi lẽ cố làm cho đời được sớm mau thức tỉnh mộng mê đồ ở cõi tạm trần ai oan nghiệt. Ý nghĩa của Phật Tiên Thánh là ý nghĩa biết thương yêu hòa ái, nhưng vẫn phải tri kỷ và tri bỉ, để biểu dương chơn lý, và luôn ngăn ngừa những nhiễu nhương vô ý thức của những kẻ hành động ngoài chánh lý của cơ sở đạo.
Vậy quyển ba Kinh Ngọc phải có nơi tay đạo đức, nhưng tuyệt đối không có với những kẻ thiếu lương năng và lương tri. Vậy truyền sắc cho các bực Đại Tinh Quân khá thừa hành đúng trách nhiệm.
PHÚ:
Trước tình thế đá vàng pha chất trộn
Sau lý thời thương tổn khá toan lo
Đạo bộn bề khúc khuỷu bước quanh co
Đời hổn độn dặn dò tua khéo xử.
Thầy xuống lịnh tinh quân con khéo giữ
Nên tỏ tường quân tử với tiểu nhơn
Xét nhơn tình đa oán thiếu thâm ơn
Nhìn thế thái phi nhơn trong nhứt dịp.
Nay Kinh Ngọc Thượng Thiên cho tái tiếp
Việc đã tan rồi hiệp của Thiên Cơ
Kiếp làm người đến chết chẳng cho nhơ
Căn Xiển giáo phải chờ nơi Xiển giáo.
Nhơn hòa hiệp diệu huyền Trời Phật tạo
Đức thiên thời của đạo nếu thành tâm
Địa lợi đem ý thức chẳng sai lầm
Chơn Lý tại thậm thâm và vi diệu.
Cây cong dọa kinh cung làm tán điểu
Phụng hoàng mơ mộ điệu nhánh ngô đồng
Chữ ĐẠO là ý nghĩa ẩn bên trong
Cần tiêm tất quang phòng cho cẩn thận.
Người tu niệm nên dồi gương bát nhẫn
Bực chơn nhơn bất cẩn ắt sai lầm
Bát chánh không có sẵn tại trong tâm
Thì chắc hẳn đã nằm ngoài danh lợi.
Tu còn mãi chấp các điều liên đới
Hành vẫn phân món lợi ấy phàm phu
Chốn Thiên Đàng quân tử chẳng khôn ngu
Nơi Địa Ngục tiểu nhơn tu cặn bã.
Chỉ có biết mới rành thông đạo cả
Chỉ có tường thật quả bực linh căn
Tại phồn hoa xe ngựa chạy lăng xăng
Chốn thành thị nói năng theo vật chất.
Ai ai vẫn sống sanh trên mặt đất
Có khác chi lật đật phủ phàng nhau
Người sai lầm Trời Phật lại xót đau
Giàu ỷ của quên mau hồi dưa muối.
Ai quên phận mày râu đi nhẵn nhụi?
Ai cho mình lòn cúi buổi chợ đông?
Ai thương dân mòn mõi mắt lưng tròng?
Ai ghét chúng một lòng sanh hai dạ?
Ai mang nặng những điều gieo hậu quả?
Ai giúp cho thiên hạ được vui tươi?
Ai buồn vui rồi vẫn mỉm miệng cười?
Ai dám nhận thói hư và tật xấu?
Ai dám chắc mình còn cho tới Dậu?
Ai tự mình giải phẩu Hội Long Hoa?
Ai là hàng môn đệ Thích Ca?
Ai là bực bảo ta gần Di Lạc?
Ai là thiện? còn ai là gian ác?
Ai là hồn? ai xác của thiêng liêng?
Ai vô duyên? ai lại bực hữu duyên?
Ai phàm tục? ai Tiên, ai xứng Phật?
Ai xảo trá? còn ai đầy chơn thật?
Khá biện minh vật chất với tinh thần
Ai Thánh Tiên? ai lụy chốn dương trần?
Ai vẹn nghĩa? toàn nhân cần biết rõ.
Hồng Quân Lão được Trời Trời giao phó
Giáo Chủ toàn lớn nhỏ Đại Tiên Thiên [Đại La Thiên]
Nhứt nhị tam cầm vững mối manh giềng
Đạo giờ chót truyền hiền không truyền tử.
[Đạo giờ chót = một nền Đại Đạo ra đời vào thời kỳ chót để "chuyển thế" qua Thánh Đức Tân Dân.
Truyền hiền không truyền tử = Di Lạc Phật Vương không "hiện thân" trong các tôn giáo đang hiện hữu]
Tiếng Nghiêu Thuấn rạng nêu đầy trang sử
Chí lương hiền danh dự chẳng mờ lu
Đó là nhờ trước đã có công tu
Sau đắc đạo đền bù nên thực tế.
Minh Quân muốn ngộ phùng trang khanh tể
Chúa Thành Thang làm lễ Giả Sằn, Y [Y Doãn]
Đất Tây Kỳ đã nới rộng quê vi
Đăng đàn bái và tá thi nhược thủy.
Lưu Bang chốn Thục Trung tâm cố lý
Nước Tần Bang Sở trị dũng lôi thinh
Nhờ Trương Lương chẳng quản bước sân trình
Theo Hàn Tín cứu tin cho Hớn Bái.
Một hồi trống tóm thâu xong ba ải
Một tiếng chiêng đem lại nghiệp vương đồ
Cướp nghiệp Tùy Hóa Cập tự mưu mô
Ỷ sức mạnh Thành Đô cô thế tử.
Lý Ngươn Bá nhứt hùng đường hổ cứ
Tây Phủ Tần Vương Tử tứ minh san
Trọng nghĩa nhân há ngại tốn muôn vàng
Kính nghĩa sĩ bảo toàn cho tổ quốc.
Trạng Trình đọc lãm thiên thơ Thái Ất
Lương Đắc Bằng nhơn vật chẳng tham lam
Tiếng tiên tri bền vững tại nơi phàm
Bạch Long ngự tiên am còn dấu tích.
THIÊN chuyển ĐẠO nhơn sanh tầm Phật lịch
Thế lay đời sở thích tạo căn cơ
Tánh thiêng liêng chẳng luận đếm thời giờ
Tâm phàm tục thừa cơ từng giây phút.
Nước còn phải khi trong và khi đục
Nhà lắm phen có nhục tất có vinh
Bực tu hành biết KHỬ ÁM HỒI MINH
Trang trung hiếu hiểu mình LO SỨ MẠNG.
Buổi đạo khó người chơn đừng chán nản
Cơn đời suy kẻ trí hản sâu xa
Khá nhận rành đâu Phật lại đâu Ma
Đâu CHƠN TÁNH đâu là nơi THẬT GIẢ.
Đã đành phận tu hành chờ công quả
Nhưng biết rằng phước họa đã dành riêng
Đường chánh minh rõ thấu được cơ huyền
Bực hữu chí niềm riêng Trời Phật thấu.
Lòng bao nở dấn thân vào cá chậu
Dạ sau đành nung nấu chỗ chim lồng
Đức trau dồi đượm thấm cả non sông
Tài uống nắn mặn nồng gương kim thạch.
Hợp thức hóa nhờ nêu cao chính sách
Chung tĩnh khai cậy vạch một con đường
Phật đã thành chói sáng khắp mười phương
Trời hằng chánh rọi đường toàn chính hướng.
Trời trăng chiếu Lưỡng Nghi cao vạn tượng
Bốn mùa khai Tứ Tượng cả muôn lằn
Bát Quái chia mười sáu cửu thiên văn
Hậu Thiên chất hiểu rằng Tiên Thiên lượng.
Ngọc Kinh nền đạo đời tròn lý tưởng
Thì về sau cộng hưởng phước thiên nhiên
Đã có câu đem hậu để qui tiền
Và có khúc rước tiền về cứu hậu.
Nam Trung Bắc ba ngôi thành hoán đẩu
Xích Huỳnh Thanh chung đậu cả cơ huyền
Xuất Tam Tài tá thế Thánh Thần Tiên
Trước cảnh loạn sau yên do điệp sắc.
Nhìn hoàn võ đang trong cơn nghèo ngặt
Hàng ngoại bang giá đắc biết là bao
Nhưng lạ chi nắng hạn có mưa rào
Để thế sự đề cao gương trời đất.
HÒA NHƠN LOẠI cốt tầm nguồn thật chất
HIỆP THẾ TÌNH tiêm tất Đấng MINH THIÊN
THUẬN CHÚNG SANH gầy lại mối thâm uyên
VUI CHƠN THIỆN dựng giềng tường bác lãm.
Việc phú quý phù du trong một đám
Nở rồi tàn ai dám chắc dài lâu
Vùi xác thân lòng đất ván chôn sâu
Còn chăng nhỉ chỉ còn câu ác thiện.
Nhận lý tại nhơn tâm tua quán xuyến
Nhìn hiện tình tiếp điển mãi không ngưng
Phú dứt câu nghiên bút Lão tạm ngừng
Chúc năm chữ CHẤN HƯNG NỀN ĐẠO ĐỨC.
Hồng Quân Thượng Tổ.
TÝ THỜI, 29 THÁNG 5 NĂM ĐINH MÙI
ĐÊM 6 THÁNG 7 NĂM 1967
BÁT CÚ LIÊN HOÀN:
Thế thời DI chánh DI thời cương
Tình lý LẠC tâm LẠC vận trường
Đất nước CHỦ hòa CHỦ nước mến
Quê hương NGƯƠN ái NGƯƠN dân thương
Biển châu THÁNH vị THÁNH nhơn thạnh
Non Ngọc ĐỨC danh ĐỨC nghĩa cường
Thanh đạm PHẬT Trời PHẬT thanh đạm
Đường trần VƯƠNG giáng VƯƠNG hiền vương.
@
Vương nghiệp lập trường trạch đức ân
Cơ đồ đạo đức xuất huyền nhân
Thượng thông Phật Thánh thu hoàn võ
Hạ đạt Thần Tiên nhập thế trần
Pháp báu là tâm tầm hậu tấn
Phù linh bởi đạo kiếm tiền thân
Đào Viên tán loạn kỳ thâm mảnh
Kết quả Dậu Thân tại ngoại Dần.
@
Dần dần sanh chúng rõ cao sâu
Tiên Phật há không đủ chước mầu
Vó Ngựa thư hùng qua tử lộ
Đường Dê quyết liệt đáo năm châu
Giàu mưu sạn đạo Tam Tần khiếp
Có kẻ Trần Thương Sở Bá rầu
Thạnh thế Hớn trào cao tiết thú
Vô tình phàng phủ vị vương hầu.
@
Vương hầu tiếng để vệ oai phong
Tri vật tri nhơn bất hản lòng
Hàn Tín hữu tài không được hưởng
Lưu Bang vô đức có đền công
Hậu sanh Gia Cát danh Long Ngọc
Tiền trổ Trương Lương tiếng Tử Phòng
Thấy điểu khóc ly nguy bạo giá
Nghe hoàng phụng lảnh biến toàn Đông.
@
Đông Đô chẳng nại bước gió giông
Tây Phương tìm tới há nao lòng
Huyền Trang thọ điệp gìn Tam Tạng
Hành Giả lãnh văn giữ Ngộ Không
Kim Các tuyết xoay lay cội bá
Sư đà sương chuyển động cây tòng
Kim Thuyền thác xác nào ai rõ
Đấu chiến ngoài phàm đủ lục thông.
THI BÀI:
Vâng Thượng Đế Huyền Thiên, mang hiệu
Thọ sắc Trời hiệu triệu linh căn,
Quyển ba Kinh Ngọc lập văn,
Khi đời đại chiến chớp giăng hoàn cầu
Tam thập lục luân châu giáng thế.
Chiết phần ba chuyển thể, Ngọc Hoàng
Hiện thân Di Lạc trần gian,
Phật Vương là hiệu Minh Hoàng là danh.
[Di Lạc Phật Vương chính là hóa thân của Huyền Thiên, Ngọc Đế của Bạch Ngọc Kinh, xuống thế cùng với 36 Thánh, tam thập lục luân châu]
Tam Tòa Giáo đồng thanh tiến cử
Phật Như Lai danh dự trợ ngươn
Thánh Tiên toàn hải khắp sơn
Rấp nhau đề bạt linh chơn của Thầy.
Trước hai ngàn hiệp vầy đại hội
Nơi Linh Tiêu thúc vội hạ sanh [xuống thế trong xác thân con người, trước năm 2000]
Biết rằng quỷ quái cạnh tranh
Đi thì bao nỡ ở đành hay sao?
Các tinh quân xen vào thúc hối
Cùng với Thầy lo hội Long Hoa
Trên thì sẵn bố Thiên La
Dưới giăng Địa Võng tinh tà phải kiêng.
Thầy lãnh lịnh xuống miền dương thế
Chờ đến ngày khánh tể triều bang
[xuống dương thế chờ đến ngày = cho thấy Huyền Thiên đầu thai xuống thế = tức là có kim thân tại thế]
Đồi Thầy đội nặng Thiên Hoàng
Vai mang dương thế vai quàng kinh luân.
Bàn tay tả Thầy nâng ẤN NGỌC
Hữu trảm yêu nắm đốc [kiếm] LONG TUYỀN
Trước sau mang chữ BẢO THIÊN
Tai nghe mắt ngó nhơn hiền tinh quân.
Tâm luôn nhớ chín tầng lời lẽ
Tánh há quên tiếng Mẹ dặn dò
HUYỀN THIÊN con chớ nhọc lo
Ngư ông làm được ngao cò sợ chi.
Con vui lạ cung Ly chờ Mẹ [cung Ly = miền Nam nước Việt]
Khá an lòng mọi lẽ đón ngăn
Thiên Cơ cần phải nhớ rằng
Thành công trong loạn nói rằng tiên tri.
Nên nắm vững TỪ BI BÁC ÁI
Cố giữ gìn tay lái chớ lơi
Điều chi đã có Phật Trời
Muôn thu không đổi không dời nơi đâu.
Đạo chung cả Phật Tiên nhờ Đạo
Bực trí tái đảm bảo do nơi
Nhơn tâm biết đạo Phật Trời
Mới đem căn bản cứu đời xưa nay.
Ngọc Kinh với lời ngay tiếng thẳng
[Ngọc Kinh trong 20 câu của đoạn này là chỉ vào quyển sách báu này, đồng thời Ngọc Kinh cũng là chỉ vào hóa thân tại trần của Huyền Thiên, vị Ngọc Đế của Bạch Ngọc Kinh]
Ngọc Kinh và đúng đắn trình bày
Ngọc Kinh nào có lá lay
Ngọc Kinh cùng với ngày mai hữu tình.
Ngọc Kinh với thanh bình hứa hẹn
Ngọc Kinh không thùa thẹn với lòng
Ngọc Kinh là của núi sông
Ngọc Kinh là của tấm lòng vị tha.
Ngọc Kinh của nước nhà dân Việt
Ngọc Kinh hằng cương quyết một câu
Ngọc Kinh nào có mưu cầu
Ngọc Kinh chỉ biết khóa sầu ban vui.
Ngọc Kinh nếm đủ mùi cay đắng
Ngọc Kinh đầy nồng mặn chát chua
Ngọc Kinh chẳng bán chẳng mua
Ngọc Kinh đâu phép đâu bùa làm mê.
Ngọc Kinh chỉ đường về Cực Lạc
Ngọc Kinh lo khai thác phàm gian
Ngọc Kinh màu trắng sắc vàng
[ý nói hóa thân của Huyền Thiên vừa là một vị Thiên vừa một vị Phật, là Đức Thiên Phật, vì Ngọc Đế gốc chính là Thiên (màu trắng) lại đóng vai Di Lạc nên là Phật (sắc vàng)]
Hòa nhơn hiệp nghĩa với hàng chơn nhơn.
Dầu xa cách thiên sơn vạn thủy
Vẫn còn nghe rền rĩ bên tai
Những câu đạo đức cảm hoài
Những điều lành mạnh dẻo dai không rời.
Nghe tinh vệ ven trời tìm bạn [chim tinh vệ]
Thấy dã tràng hiệp đảng cát xe
Vì chưng nước lớn không dè
Rã tan theo nước sụt sè tiếc công.
Đã thấy rõ những giòng thác lũ
Chảy theo nguồn qui củ khó xê
Huống chi tu niệm bộn bề
Không ngăn không nắp không đề phân minh.
Có phải chăng tự mình bôi xóa
Cố tự gieo hậu quả cho thân
Thì đây là bảng Phong Thần
Chờ người bất đức bất nhân ghé vào.
Kẻ gian ác chuốc trau lời nói
Bực thẳng ngay chẳng khỏi nghi nan
Nhơn sanh có những cảnh hoàn
Vậy nên mới gọi trần gian hay lầm.
Đạo nhứt tánh nhứt tâm nhứt trí
Còn lắm khi tà mỵ xen vào
Dạy rằng cố gắng chùi lau
Mỗi giờ mỗi tịnh tránh giao động thường.
Vô ý thức lót đường oan uổng
Kém xét suy độ lượng phải tan
Những nơi tráng lệ huy hoàng
Thường hay có những hoang mang đem vào.
Dạy khuyên con thương nhau làm gốc
Chớ lợt phai sở học của mình
Là câu vô niệm đinh ninh
Tự nhiên hữu niệm nơi mình chẳng xa.
Thiếu chi bực bôn ba Triệt giáo
Còn bị Thân Công Báo gạt lừơng
Điều này Thầy chịu vô phương
Người tu nhận lấy tai ương khổ cùng.
Con còn nhớ hãi hùng kỳ nhị [Phong Thần kỳ hai]
Nay còn toan đấu trí kỳ ba
Ngàn trùng tranh chấp trao ra
Huỳnh Hà Hồng Thủy Hồng Sa cản tầm.
Thương sanh chúng đìa đầm giọt lệ
Cảm nhơn loài trong thế hệ chung
Tha ma hoang vắng lạnh lùng
Lại thêm chiến trận thư hùng khắp nơi.
Long Hoa diễn tơi bời xương máu
Vạn Linh khai đời đạo ủ ê
Lố lăng hết Sở đến Tề
Thầy kêu con chẳng chịu về phải mang.
Thầy xuống thế phải mang cô lẽ
Vì nhiều con ra vẻ trớ trêu
Bất tuân pháp luật qui điều
Lòng Thầy rào rạt đâm chiêu lo lường.
Các chư quốc chiến trường thúc đẩy
Khắp lân bang đã thấy cuối cùng
Thứ ba nguyên tử nổ bùng
Vang rền khinh khí rẩy run hoàn cầu.
Làm kinh khủng khắp bầu vũ trụ
Làm vạc xiêu cẩm tú giang sơn
Làm cho cõi tạm dinh thoàn
Phải đành sụp đổ bên đàng vắng tanh.
Gặp gió Bấc sương mành tuyết giá
Triệu chứng gây hậu quả lạnh run [Nuclear Winter]
Thiên cơ biến ảo vô cùng
Thủ thành bất chiến một vùng địa linh
ĐIỂN CAO THIÊN xuất minh ngăn đỡ
Thế giới nhìn cái dở thật hay
Vẫn không ỷ thế cậy tài
Nhưng mà CÓ ĐỦ ÂN OAI CỨU ĐỜI.
Cả chư quốc rã rời khôi giáp
Tất toàn bang đều đạp lửa than
Thất thanh kêu cứu kinh hoàng
Thế cùng lực kiệt KIẾM ĐÀNG THIÊNG LIÊNG.
Gần đến lúc mật truyền biện pháp
Cho nhơn hiền tự ráp chơn linh
Những con đúng đắn điển hình
Qui thành yếu lý siêu hình giáng ngay.
Kết luận câu ĐIỂN hoài HUỲNH xuất
DI LẠC chào thánh đức minh minh
Siêu quang THẦY ngự bút huỳnh
Dứt lời trở lại Thiên Đình Ngọc Kinh.
[đoạn này một lần nữa xác quyết Di Lạc Phật Vương chính là Huyền Thiên, Ngọc Đế của Bạch Ngọc Kinh]
PHÁP ĐÀN VÔ VI
TIẾP ĐIỂN: PHỔ HÀNH CHƠN QUÂN
BÁT CÚ LIÊN HƯỜN:
DIÊU ý THIÊN cơ NGỌC giáng sinh
TRÌ tâm ĐẠO pháp KINH lai hành
KIM hồi VÔ niệm QUYỂN tròn nghĩa
MẪU đáo VI truyền BA vẹn danh
VÔ thủy MINH minh THIÊN giáng để
CỰC sơn THIÊN định KHAI còn dành
TỪ hòa ĐẠI thể ĐẠI đồng chiếu
TÔN hiệp NGHĨA chung ĐẠO bạch thanh.
@
Thanh thiên bạch nhựt nhứt đài trang
Huỳnh Mẫu chiêu chương vị thế Hoàng
Độc nhãn xa đà Nam tái Hớn
Tam mi cận thủ Việt hồi loan
HỒNG Ly Thổ tảo vân HUỲNH tựu
Thanh Tốn Mộc linh vũ ngự an
Bá đạo tương tranh giành bảng hổ
Nhứt Vương bất chiến giữ ngôi vàng.
@
VÀNG nhờ SÔNG lệ ẩn cơ THIÊN [Vàng= Hoàng; Sông = Hà; lệ = đẹp =quẻ Ly = phương Nam]
NGỌC cậy sơn đầu đợi pháp thiền [Ngọc = Ngọc Đế. Vàng Ngọc = Hoàng Ngọc = Ngọc Hoàng]
Nước chảy há mòn thân bác lãm
Non chày nào mỏi phận thâm uyên
Tam khai định ĐẾ hoàn QUYÊN THÁNH [quyên = quốc]
Tứ chuyển đồ vương xác QUỐC TIÊN
Xử sự thân nhân tân tuyệt hiếu
Thành gương Nghiêu Thuấn đáp lương hiền.
@
Hiền thần ẩn tánh lánh danh nhơ
Trung nghĩa bần thanh giữ cõi bờ
Thiên ý giáng trần ban báu sách
Nhơn tâm tại thế lãnh thiên thơ
Vui chờ nước nhược lay hồn phướng
Toại đợi non côn chuyển phất cờ
Lửa đỏ thử kim tiêm tất thủ
Chỉ trong kẻ tóc lẫn đường tơ.
@
Tơ vò vương buộc cả chư châu
Chỉ nhện chịch chằn Mỹ, Á, Âu
Pháo đỏ lướt xông lòng xát tượng
Xe xanh cập cổ dạ đương đầu
Ngựa về ngăn chốt qua sông bạc
Tướng lại sang ngang sĩ chận đầu
Mùi vị cảnh đương cường dũng lực
Thân danh tình cuộc nhược yêu cầu.
TẢN VĂN:
Từ Tôn Vô Cực. Ngọc Kinh quyển ba Mẹ thiện gởi các con nam nữ nơi trần thế. Vì các con cũng đã biết và thấy rằng “Đời không đạo khó tường câu chơn lý. Đạo không đời chí sĩ phải về đâu?” Nhứt là các con nam nữ đã mang danh dự Tinh Quân và Huỳnh Hoa của cơ tuyển và cơ qui.
Đã gọi là có tên tuổi minh định nơi Ngọc Kinh ở hai quyển 1&2 của Đạo. Có lắm khi một được hai được, khi đến ba lại là đổi hướng đi, của các nam nữ Tinh Quân và Huỳnh Hoa. Là vì còn ghi vội câu Tinh Quân 18, và 46 – Đời nhà Tùy- còn Huỳnh Hoa sớm nở tối tàn.
Cũng ở theo thời tuyết phủ phàng ghi trên, Mẹ chỉ than thở thương xót các con, nhưng lượng từ bi Mẹ nào phiền trách. Mẹ chỉ lo cho các con từ sự thử thách của thiên cơ, nhưng cuối cùng các con vẫn bước trái ngang của thiên cơ thử thách mà không đủ nhẫn để chịu, thì đã bất thành.
Việc các con làm lúc nào các con cũng bảo là đúng, là chánh. Nhưng sự đúng đắn và chánh đại đó do các con tự ý tô điểm cho nhau mà thôi!
Vậy Mẹ hôm nay khuyên các con khá kiểm điểm lại, chớ nên quá tự phụ mà phải chịu khổ mạng sau này. Khi đến việc ăn năn đã muộn. Mẹ ước muốn các con nam nữ gìn tròn sứ mạng, đời đạo sạch trong, tấm lòng giàu thanh bạch.
Mẹ Diêu Trì Kim Mẫu.
THI BÀI:
VÔ vi với hữu vi hình bóng
CỰC chí lo ngàn dậm sơn xuyên
TỪ bi hàn gắng mối giềng
TÔN nghiêm con chẳng giữ truyền lời răn
DIÊU ý thức con phăng chẳng nể
TRÌ chí tâm tiếng kệ lời kinh
KIM tiền sử dụng bất minh
MẪU đau dạ mẫu con mình bất tuân
Nay cõi trược lửa hừng cháy vội
Là dọn đường cho Hội Long Hoa
Dạy con kiên nhẫn thuận hòa
Để cho sáng tỏ kỳ ba thiên thời.
Con tự ý theo đời bỏ đạo
Lại vô tâm kiêu ngạo đủ điều
Tinh Quân là những mục phiêu
Có tu mới đạt các triều Thuấn Nghiêu.
Các con cho là điều mơ mộng
Chỉ bo bo lóng sóng lợi quyền
Ấp ôm những cảnh tư riêng
Quẩn quanh tiền của tại miền trọc ô.
Đạo cứu đời điểm tô sông núi
Đời cứu đạo là buổi ngược dòng
Con ơi học đạo cho thông
Làm sao lệ chẳng đoanh tròng đây con?!
Việc láng giềng nhìn con han hỏi
Cả xóm chòm ngó với thăm lom
Thấy con vẫn mãi ngũ mòn
Tiếc công chờ đợi ngó dòm bấy lâu.
Còn chi dịp đối đầu tả hữu
Còn chi mầm đại thủ thật siêu
Sao con nhắm mắt đánh liều
Làm cho Mẹ chịu cô liêu não nùng!!
Tịnh Sơn Đỉnh một vùng sơn thái
Liên sơn đầu một dãy thủy ba
Phùng sơn [mới] hiểu lý chan hòa
Con ơi còn đó chờ ra bao giờ!!
Một nghĩa vụ đúng giờ kim chỉ
Một nhân hành cũng quí cũng xong
Một nhân cương kỷ giống dòng
Một nền Thánh Đức một lòng xây cao.
Một lằn sóng đủ xao động biển
Một mức giông đã chuyển đầu non
Một đời giao phó cho con
Một cơ đạo đức như hòn núi linh.
Một nam tử giữ gìn vẫn chánh
Một quần thoa bảo lãnh toàn chơn
Một tay dập tắt căm hờn
Một dây một phím một đờn bá nha.
Một Ông Phật, một ma, một quỷ
Một thời cơ, một kỷ, một nguyên
Một đường phụng võ sơn xuyên
Một minh tà chánh mật truyền linh căn.
Một Chúa Trời, Sa Tăng muôn đảng
Một Phật Vương, cả vạn minh vương
Một nơi gây hấn chiến trường
Muôn nơi lửa khói máu xương chất chồng.
Một cháu Lạc dầy công tu niệm
Một con Hồng nhận điển HUYỀN THIÊN
Một lời Mẹ đoán tam niên
Mùi-Thân-Dậu có, con hiền chờ xem.
Có một con lấm lem bùn uế
Nhưng sau này bảo vệ long xa
Thanh khôi HUỲNH giáp trào ca
Kim thương biểu mã Tào A kinh hồn.
Còn một con khuê môn bất xuất
Được trợ trường Thánh Đức oai phong
Nữ nhi giáng thế giáp HỒNG
Thái Âm tánh vị tài ròng lược thao.
Mong cứu vãng thái trào đời trị
Đã lắm phen thiên ý nhọc nhằn
Những con có đủ linh căn
Mới tròn thiên quả san bằng đau thương.
Hàng Thánh Tướng Nam Phương góp mặt
Lê, Lý, Trần, Nguyễn đắc xác thân
Hồ, Tôn, Trịnh, Phạm, Phan nhơn
Đinh, Huỳnh, Châu, Đỗ, Đào đơn Võ hồi.
Nhị Trưng Vương có rồi thân xác
Triệu Trinh Nương sinh hoạt vẻ vang
Huyền Trân Công Chúa bổn Hoàng
Ngọc Hân, Ngọc Duệ, chung nàng Ngọc Du.
Huỳnh Công Đức trượng phu nhà Nguyễn
Dùng họ vua vinh hiển chẳng lâu
Việt Nam Ngũ Hổ đứng đầu [5 vị tướng VNNCH đã tự sát 1975 ]
Tiền quân sứ mạng thiên chầu hậu niêu. [Tiền Quân = VNCH.Thiên Chầu = Bỏ xác. Hậu Nêu = Sau được nêu danh.]
Đỗ Thành Nhơn cao siêu khí võ
Gặp nghi nan đành bỏ hồi qui
Nhằm cơn vua chúa ố tỳ
Nay đầu thai lại tam kỳ Thanh Long.
Võ Tánh vốn Gò Công Hắc Hổ
Xưa Nguyễn trào thi đỗ võ khoa
Ấn ban Phò Mã hậu hòa
Lệnh ban tái tiếp thuận đà trời Nam.
Lê Văn Duyệt chuyển tai nứa Thánh
Bạch Hổ Tinh là chánh ngươn vương
Nay lịnh tái lại Việt đường
Nam Phương Ngũ Soái Thiên Vương tam kỳ.
Nguyễn Hữu Thoại vô vi Thiên Hóa
Nên kỳ nhì Phò Mã Nguyễn vương
Ngọc Hầu lãnh chức uy trương
Lịnh ban tại thế đại cương giáng trần.
Tôn Thất Hội vì dân vì nước
Chí trung cang chưa được thưởng công
Nay cho trở lại đúng dòng
Họ Tôn mượn lại lượng hồng xác thân.
Nguyễn Văn Thành hữu ơn vô oán
Chịu nghi lầm thọ án tử qui
Nay ban sắc lịnh đúng kỳ
Lấy Châu làm tánh thật thi chơn truyền.
Châu Văn Tiếp nhị thiên hưng cảng
Xưa Châu trào Tôn Trảng Ngụy Bôn
Tiên phuông oai võ kinh hồn
Huỳnh phang hồi vị nay tồn họ Châu.
Lê Văn Quân đấp câu thánh trí
Dõng Nam Công quý vị gì hơn
Vẫn còn thiếu nợ giang sơn
Được giao chiếu chỉ tự hoàn họ Lê.
Bắc Bình Vương Hồ về Trần sĩ
Nguyễn Huệ danh ngũ vị Tử Tư
Thiên Vương ngọc sắc minh từ
Đông phương thanh diệp phò người đương lai.
Hữu Ngươn Tuyển Thiên Khai Đại Đạo
Thị chánh Qui Nhơn bảo dung hòa
Xuất huyền Thánh Địa hùng ca
Một khuê lan cảnh sơn hà Rồng Tiên.
Bình Định Vương căn tiền thát tháp
Lý Thiên Vương điển ráp nê cung
Non Lam tỏa lược thao hung
Nhà Nam tam tái thủy chung hậu tiền.
Lý Thái Tổ đởm huyền pháp sách
Nằm Phật gia rọi rạch cơ đồ
Lý về đúng Lý nam mô
Thích Ca thành đạo, Gia Tô cứu đời.
Sư Vạn Hạnh trợ thời nhà Lý
Rõ căn tiền xét kỹ Châu Công
Gẫm Lê Long Đỉnh ngược lòng
Giúp cho Công Uẩn đở rồng lên ngôi.
Trần Quốc Toản tuổi hồi niên thiếu
Võ Khúc Tinh đã hiểu lược thao
Cứu dân nâng đở nghiệp trào
Nay cho hạ thế anh hào toàn minh.
Phạm Ngũ Lão tinh tinh trí dũng
Tá quốc Trần hành đúng kiếm cung
Nay đây tái xác Phạm tùng
Minh thông cửu điểm Phạm phùng Phạm gia.
Trần Khánh Dư biết ta biết kẻ
Nhân Huệ Vương san sẽ nghiệp Trần
Vững bền hai lối quốc dân
Trần tâm Trần lý Trần thâm diệu huyền.
Trần Bình Trọng tiền duyên đáng kể
Thủy Châu Tinh tái hạ kỳ ba
Hiện nay tại nước non nhà
Có Trần Bình Trọng sắp ra chào đời.
Hưng Đạo Vương được vời thiên ý
Qua kỳ hai ẩn sĩ tu hiền
Đó là Ngọc Đảnh Đại Tiên
Trong hàng Thập Nhị giáng miền phò huynh
Đã xứng bực long hình hổ xác
Thập Nhị Huyền Công đạt vẻ vang
Kỳ ba chiếu diệu Nam Bang
Trợ ngươn Thánh Đức mở mang thế thời.
Các con rõ những lời của Mẹ
Đã Mẫu Từ đâu lẽ dạy suông
Các con là những vai tuồng
Nếu không trách nhậm đáng buồn thiêng liêng.
Nhớ tiên tri TAM TIÊN NHỨT PHẬT
Ban lưỡng tinh vật chất tinh thần
Con ơi ráng biết chí nhân
Rõ trông sử dụng thành phần không như.
Bên nữ phái danh từ rất kém
Rồi được phân chẳng ém đâu lo
Phần đông phía nữ khó dò
Thương thì rất vội ghét to bão bùng.
Tuy cũng được trọng dùng song ít
Phải tùy theo lý lịch giáng sanh
Lựa toàn những bực khúc quanh
Tên ghi trang sử mới lành mạnh ngươn.
Còn phần đông hành chơn tu niệm
Để hưởng phần quan điểm Đời Tân
Cũng là ít có phong thần
Được câu hưởng phú là phần quần thoa.
Lời Mẹ cạn canh gà trổi giọng
Gát bút nghiên lố bóng Thái Dương
Đã qua bóng tối đêm trường
Dứt lời Vô Cực lên đường thiên nhiên.
PHÁP ĐÀN VÔ VI ĐÀI
TIẾP ĐIỂN: PHỔ HÀNH CHƠN QUÂN
TÝ THỜI, NGÀY 26 THÁNG 5 NĂM ĐINH MÙI
ĐÊM 3 THÁNG 7 NĂM 1967
BÁT CÚ LIÊN HƯỜN:
Vì dân đạo phải biết dân vì
Khi nước đời tường nước có khi
Cứu thế thế thiên THIÊN ĐẠO cứu
Vô vi thật tế nể vô vi
Trời Nam phải biết NAM TRỜI thế
Thì Việt cần thông Việt đất thì
Ở cảnh lo toan cho cảnh ở
Đi ra liệu tính rõ ra đi.
@
Đi trong bốn biển vẫn còn đi
Tùy cuộc đão xuyên mãi mãi tùy
Thế sự bao lần phân sự thế
Nguy lâm mấy lượt vẫn lâm nguy
Mãi ra thơ được ra thơ mãi
Kỳ chót phú trao chót phú kỳ
Hạ mãn Thu về Đông lại Hạ
Tri hành đạo đức tự hoài tri.
@
Tri tầm VĂN hiến mấy ngàn năm
Thấy nổi XƯƠNG phơi khó đứng nằm
Ngàn đợi ĐẠI hòa ra mặt nhé
Muôn chờ ĐẾ hiệp thuận nhân tâm
Đông Tây GIÁO vận Long Hoa trổ
Nam Bắc CHỦ trương đạo đức mầm
Kinh Ngọc TAM tròn non nước Việt
Sách vàng TÒA vẹn thế gia tầm.
@
Tầm đạo thiên cơ cố gắng tầm
Chân phương quyết sách vạch phương châm
Đạo cao còn có ma cao Đạo
Lầm tưởng phải mang bởi tưởng lầm
Ngư thủy tương phùng, trùng ngư thủy
Lâm tòng đã đến, đến Tòng Lâm
Chỗ nơi chưa định, định nơi chỗ
Bầm dập thiêng liêng nỗi dập bầm.
@
Bầm gan tím ruột nuốt gan bầm
Tâm lý của đời đạo lý tâm
Đứng ngó đau thương đương ngó đứng
Nằm trông thời thế mãi trông nằm
Hở môi răng lạnh đành không hở
Câm đi bao nỡ chịu đi câm
Chẳng thương nào rõ dân thương chẳng
Dầm lệ mờ rơi lệ mãi dầm.
@
Dầm chan suối lệ cứ chan dầm
Năm tháng dập dồn tới tháng năm
Điếc chẳng nghe nhưng nào phải điếc
Câm không vẫn chịu đó là câm
Nhọc nhằn chi xá thân nhằn nhọc
Xâm chiếm đã đành phận chiếm xâm
Thú có chăng ai cay đắng thú
Trầm luân nào quản buổi luân trầm.
@
Trầm luân có lúc hết luân trầm
Tăm tối rồi đây chẳng tối tăm
Kiếm được lại quên nên khó kiếm
Tầm không đúng nhớ chớ lo tầm
Lại qua nẻo thế nhiều qua lại
Ngầm ngẫm lối đới ngắm ngán ngầm
Khó dễ tự ta la dễ khó
Tâm không còn đó có lương tâm.
@
Tâm đời tâm đạo cũng là tâm
Tầm kiếm lối ra khá tự tầm
Giếng lạng mưa to thêm lạng giếng
Thâm dò cho mấy rốt rồi thâm
Xảo ngôn cho lắm rồi uyên xảo
Bâm biếm cuối cùng lại biếm bâm
Chí lý khó khăn rằng lý chí
Thầm thay không đuốc buộc đi thầm.
@
Thầm niệm DI ĐÀ sáu nghĩa thông
Dầu không tu, niệm cũng là xong
Thuyền đưa bực chánh qua Tây Độ
Phật rước người chơn khỏi bụi hồng
Máu đỏ lánh xa mùi tục lụy
Sen vàng nhẹ tách đến hư không
Phàm phu tục tử tường nghe biết
Đạo sẵn ban ơn kẻ có lòng.
@
Lòng ai nấy rõ sạch hay nhơ
Chỉ dắt nhơn sanh đến bến bờ
Gặp Phật an nhàn ngâm giọng phú
Nhìn Tiên thư thả vịnh hơi thơ
Bình tâm tu tỉnh về nơi sáng
Định tánh hiền lương thoát cảnh mờ
Tai chẳng còn nghe lời khách sáo
Mắt không nhìn thấy thứ vu vơ.
@
Vu vơ đời đạo tạo chia ly
Biến việc khá tua phải rõ thì
Ngơ ngẩn khách phàm ngang ngược lối
Phát phơ người tục kéo nhau đi
Chia vui cửa Phật nào ai có
Sớt khổ nhà Tiên mấy kẻ y
Hòa thuận chẳng lo trò đã sái
Nghịch nhau cho lắm lãnh vô nghì.
@
Vô nghì khoe miệng bảo mình hay
Đứa xảo tu suông lại tưởng tài
Đất lỡ khói bay nhiều thảm họa
Nước tràn gió tỏa ít chi tai
Núi cao đổ xuống kề bên mắt
Biển thấp vùng lên cận sát mày
Trời Phật xót thương người hiện tại
Dạy đời hiểu biết chút tương lai.
@
Tương lai chẳng hẹn có bao xa
Hiện tại tâm thành tại tánh ta
Sánh cựu gương xưa mưa gió thuận
So tân tiếc khó nắng sương hòa
Lòng đạo nhận nhàn mang nặng trĩu
Dạ đời cải cách gánh bi quan
Bao giờ đem lại thời vinh hạnh
Hay phải não nề với tóc tang.
@
Tóc tang, tang tóc, tóc với tang
Than thở oại oằn luống thở than
Nước mắt nhỏ tuông nguồn mắt nước
Hoang mang cho mấy nỗi hoang mang
Xót thương vơi bể đành thương xót
Bàng bẻ đầy non cũng bẻ bang
Lượt lũ trước sau thành lũ lượt
Gian ngoan trên dưới tự ngoan gian.
TẢN VĂN:
Tam Tòa Thánh Vụ
Đại Đế Văn Xương
Vâng chánh lịnh tả Ngọc Kinh quyển ba. Vì đã có lời trước nơi quyển nhứt, xét vì tình trạng mỗi ngày mỗi gia tăng, thêm các khoản gây nhiều bất cập độ, ở hàng ngũ đạo càng thêm hoàn cảnh vô trách nhiệm, nên ý của Đức Mẫu Từ dường như có ngõ ý với Tịnh Sơn, định chơn quân Linh Sơn, nữ chơn quân với tính cách bảo trợ Ngọc Kinh của đạo. Nhưng chơn lý là điều đại thủ cho cơ cấu khai hóa đạo đức. Vậy Lão truyền Điển Đài cứ tự nhiên trong việc lo sứ mạng cho hoàn tất Ngọc Kinh để tiến sâu vào đường chơn nhơn thời đại.
Văn Xương Đế Quân.
THI BÀI:
VĂN bác lãm hạ thơ thâm bác
XƯƠNG dầu mòn thân xác chẳng lay
ĐẠI hùng đại lực linh oai
ĐẾ từ bi xuất Điển Đài Ngọc Kinh
GIÁO nhơn thiện sử mình hành đạo
CHỦ nghĩa lành cố tạo tâm không
TAM thiên nào có khác lòng
TÒA tuy tại địa ngoài vòng thế gian.
Quốc tuy biến môi vàng há khóc
Dân dầu nguy mắt ngọc nào rơi
Sản tâm ác chứng quả Trời
Hữu lòng sẽ được thiện đời đến nơi.
Người tu niệm giữa đời chinh chiến
Mới thấy mau chánh kiến thế nào
Từ từ chẳng trễ chẳng mau
Chung cùng huynh tỷ trước sau chủ hòa.
Có tình thế mới ra đạo đức
Không nghĩa nhân há bực nghĩa nhân?
Cố tu là chí công dân
Có người tài cán nước cần là chi?
Không có Đạo lấy gì căn bản?
Nếu mắt đời giai đoạn ngữa nghiêng
Trời cao bị mất đi quyền
Thì là đất thấp đã nghiêng ngã rồi.
Thích Ca bỏ vị ngôi vương đế
Vì thấy đời nặng bể trầm luân
Tử sanh bịnh lão vô chừng
Nghiệm nơi tứ khổ gian truân sẵn dành.
Phế điện ngọc tu thành Phật đẳng
Lìa ngai vàng bao quản nắng sương
Phải chăng vì một chữ thương
Chữ thương chấm dứt hậu trường chúng sanh.
Đời ca tụng gương lành quả chánh
Đạo bái dài tiết hạnh hy sinh
Thích Ca tu trước cứu mình
Phật thành sau đáp mối tình thiêng liêng.
Nay Phật lịch lưu truyền nhân loại
Do bàn tay quảng đại từ bi
Biết bao thế kỷ thạnh suy
Hoàn cầu võ trụ tôn ty chí ngài.
Thiên tài mấy ai hay ai rõ
Bị thói đời ruồng bỏ bấy lâu
Ngày nay võ trụ hoàn cầu
Chiến tranh tràn ngập về đâu nhân tài?
Nhơn tài chỉ khoanh tay trơ ngó
Chỉ chờ cho lửa đỏ cháy mày
Sấm vang bùng nỗ bên tai
Nhơn tài khoa học xin xoay sở nào.
Hay cũng vẫn thương đau lo ngại
Rồi phải mang oằn oại như ai
Lấy chi bảo đảm nhơn tài
Chứ hay thì phải trị hay mới là.
Thiên tài cũng không nhà không cửa
Không tước quyền thì sửa được đâu
Khác chi nước chảy qua cầu
Như mây giăng ngộp như câu không mồi.
Như những hạng cút côi cô lẻ
Như điên cuồng như kẻ xin ăn
Mặt mày như nhó như nhăn
Như người bất khuất như người dại ngây.
Bị sanh chúng dày vò khinh bỉ
Sống cuộc đời cuồng trí cuồng tâm
Muốn tu bị chúng hiểu lầm
Muốn làm xong rõ nhơn tâm ghen hờn.
Muốn yêu nước trong cơn nghèo ngặt
Muốn mến dân nhưng mắc dân chê
Mang câu dốt nát bộn bề
Cam đành mượn lốt làm hề cho vui.
Nơi cửa đạo nếm mùi thơ phú
Chốn nhà quen tạm trú nắng mưa
Phú cho đời đạo giầy bừa
Đỡ lòng rau cháo muối dưa qua ngày.
Thuyền không lái ra tay chèo chống
Đò chẳng buồm biển rộng mênh mông
Lòng luôn luôn dặn với lòng
Mang sao đội nguyệt bá tòng hà nao.
Không hy vọng ước ao danh bã
Chẳng bợ bưng tước cả lợi quyền
Chỉ mong Trời Phật Thánh Tiên
Chứng cho những đứa khùng điên thật lòng.
Con ai đó đứa bồng đứa gánh
Cháu ai đây đứa chánh đứa tà
Dầu ai làm quỷ làm ma
Nước ai cẩm tú sơn hà lung lay.
Đất ai chịu kẻ dày người xéo
Trâu của ai con méo con tròn
Phá điền đâu thể phá non
Nếu ra mặt Chúa phải mòn Sa Tăng.
Phật trổ mặt muôn lằn quang điển
Tiên xuất mày vạn biến thiên văn
Thánh về tại chốn cựu căn
Trời Châu Linh giáng đàng đàng nhân căn.
Nay Lão xuống ra bài Kinh Ngọc
Nhờ mây lành bao bọc pháp thân
Muôn thu mới có một lần
Ngọc Kinh biết được về phần tương lai.
Người thật đạo một mai vật chất
Bực ưa đời khác bực tinh thần
Câu rằng tứ giả tự phân
Mong điều ngu giả theo phần quang minh.
Nực cười những điển hình vô lễ
Là tinh quân ỷ thế cậy tài
Dám khi ý thức thiên khai
Thật là hồ giả lấy oai gian hung.
Khinh Tam Giáo kiết hung chẳng rõ
Phụ thiên điều giao phó chấp trung
Gây nên sóng gió bão bùng
Để xem đời đạo có dùng đặng chăng?
Gẫm cười bực nói năng chuốc ngọt
Gặp quyền uy nịnh hót đủ đầy
Quanh năm phụ bạn phản thầy
Trời cao có mắt hạng nầy về đâu.
Nhờ tiếng đạo nói câu thông thái
Cậy hơi đời làm ngãi làm lanh
Dùng người như chuối như chanh
Riêng mình làm rác tu hành con ma.
Miệng thì nói thật hòa thật thuận
Lòng mãi lo chứa đựng tham lam
Xưng Tiên mà tệ hơn phàm
Làm sao Thánh Đức được đeem ra dùng.
Biết là loại giả hùng hữu tật
Nhưng lòng Trời lòng Phật bao dung
Vì thương thế khổ vô cùng
Dầu ma dầu quỷ ở chung trong trời.
Nên ráo riết cạn lời dạy dỗ
Muốn lánh cho cảnh khổ chúng sanh
Xong mà căn kiếp cạnh tranh
Tật nào chứng nấy sẵn dành trong tâm.
Chí quân tử há làm gian ác
Tài trượng phu nào chát ghét ganh
Thuấn Nghiêu là những gương lành
Võ Thang nào muốn giựt giành đỉnh chung.
Sương với nắng chiếu chung một ngõ
Chẳng sót nơi ngọn cỏ đồi cây
Trước mưa thì đã kéo mây
Biệt phân tà chánh đạo gầy thử tâm.
Chỉ còn có hai năm Thân Dậu
Xiết là bao nung nấu lòng người
Não nề đường lối như như
Không không là những tiếng cười thâm uyên.
Ai nhận được ba Tiên một Phật
Là tròn câu tiêm tất dặn dò
Khỉ rừng chót chét bo bo [bắt đầu hé lộ thông tin]
Gà nhà tiếng gáy ó o vui mừng. [chính thức vén màn khai mạc]
Nhìn khắp cả núi rừng xanh biếc
Thấy đủ đầy sự thiệt vô cương
Huỳnh Long trổ hiện phi thường
Phật ra mặt Phật, Minh Vương cứu đời.
Dập tắt hết muôn nơi nước lửa
Phá tan mầm kiến lũ đàn ong
Việt Nam đất nước thành công
Lạc Hồng nòi giống gương trông thế thời.
Giáng Ngọc Kinh với lời cương quyết
Há nệ lời quỷ quyệt chê khen
Phật Tiên cố giữ phận hèn
Mặc ai đánh trống thổi kèn rềnh rang.
Ai gìn được khuôn vàng thước ngọc
Nên giữ tròn khối óc muôn thu
Ráng tu rắn hóa nên cù
Cá tu cá được đáp bù thành long.
Lắm thương nước ra đi đất Bắc
Thật yêu dân trợ đắc trời Nam
Gần ngày lập ngũ quy tam
Mới trang chí sĩ luận đàm phân minh.
Vì nhơn loại hy sinh thân Phật
Bởi chúng sanh mất chất từ lâu
Thật thương nào mến công hầu
Lời lành tiếng chánh há đâu mơ màng.
Giống Hồng Lạc gương vàng còn đó
Giòng Rồng Tiên chói tỏ nay xưa
Thà cam bậu bạn muối dưa
Chớ không đi sớm về trưa nhộn nhàng.
Song song với con đàng tiết khí
Gìn tròn câu nhơn kiệt địa linh
Đạo đời vương lấy vô minh
Chưa đem lại được mối tình thân yêu.
Nhìn thế hoại đàng kiều gãy đổ
Khách bộ hành than khổ liên miên
Chia nhau mỗi chỗ tu riêng
Lấn cao lấn thấp tranh quyền lợi ma.
Đạo là động Di Đà Phật Tổ
Hành trọng kim khinh cổ đâu thành
Tham tài còn lại tham danh
Sao không tham được tu hành chánh chơn?!
Trời nhả ngọc khóa hờn sanh chúng
Phật chung câu đấp vững giang sơn
Làm ma đất nước còn hơn
Làm vua ngoại quốc người lờn kẻ khinh.
Lão kết luận chơn tình đã mãn
Nói cho nhiều cũng chán bút nghiên
Tiếng đồn Tam Giáo Đại Tiên
Văn Xương Đại Đế cảnh thiên lui hài.
Hết.